Hai mươi phút trước, Ôn Văn giống như con dơi lướt tới bên cạnh cửa sổ, không chút tiếng động mở cửa sổ tiến vào trong tòa nhà văn phòng này, anh có thể cảm nhận được sợ hãi nồng nặc nhất chính là từ nơi này tỏa ra.

Men theo mùi sợ hãi, Ôn Văn tìm được phòng làm việc đang thay phiên nhau kể chuyện ma.

Ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy đám người này, Ôn Văn đã biết ở trong mấy chục người này chỉ có mười một người là nhân loại, số còn lại đều là những vật kỳ quái.

Thay phiên kể chuyện ma, cảnh tượng này thường là có ma thật mới xuất hiện, thế nhưng hơn ba mươi thứ kia lại không phải là quỷ hồn, cũng không phải sinh vật tới từ thế giới trong, thậm chí cũng không phải là con rối.

Chúng càng giống như một thứ gì đó được tạo thành và khống chế từ siêu năng lực, chúng nghe theo lệnh của thứ gì đó, ở nơi này hù dọa đám người này.

Đúng vậy, ở trong mắt Ôn Văn, những thứ kia kỳ thật chỉ đang hù người, không khác gì Mạnh Xuân kể chuyện ma lúc ban đầu, bởi vì Ôn Văn không cảm nhận được ác ý từ chúng, chỉ có ý muốn đùa giỡn mà thôi.

Nếu những thứ này đã không có ý muốn tổn hại người khác, mà thoạt nhìn 'Hiệp Sĩ Rồng Nhỏ' kia chỉ còn một khoảng thời gian ngắn nữa là tới đây, Ôn Văn quyết định trước tiên tìm ra quái vật khống chết những người siêu năng này.

Đối với Ôn Văn thì chuyện này cũng không khó lắm, anh rành nhất chính là men theo liên hệ để tìm kiếm.

Nếu những thứ này cố ý đùa giỡn hơn mười người bình thường này thì kẻ ở gần đó đang hưởng thụ chuyện đùa giỡn này chính là mục tiêu của Ôn Văn.

Men theo tâm tình này, Ôn Văn dễ dàng phát hiện ở tầng mười bốn có ba kẻ có hơi thở kỳ quái.

Lặng lẽ đi lên lầu, Ôn Văn nhìn thấy ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu rọi lên ba bóng dáng nho nhỏ.

Ba bóng dáng này nắm tay làm thành một vòng tròn, mặt mỉm cười, chúng nó rất chăm chú, vì thế không phát hiện Ôn Văn đã tới bên cạnh mình.

Đến gần nhìn một chút, Ôn Văn mới phát hiện ba tên này cao không tới một mét, da xám, tai nhọn và mũi dài, là quái vật nhỏ hoàn toàn không giống nhân loại.

Suy nghĩ một hồi, Ôn Văn thầm nói trong lòng: "Mình nhớ từng thấy qua miêu tả về những thứ này ở trong hiệp hội, hình như gọi là 'tiểu quỷ phá phách' hoặc là 'tinh linh đùa dai', chúng từng xuất hiện ở rất nhiều nơi trên liên bang, là một sinh vật tính cách xấu xa ở trong thế giới trong."

"Thích trêu đùa người khác, sau khi trêu xong chúng sẽ xóa bỏ đoạn ký ức này của người bị bắt nạt, sau đó sẽ cho chút bồi thường, tình huống bình thường là không để người bình thường gặp chuyện nguy hiểm, nhưng nếu chúng bị chọc giận thì có lẽ sẽ làm ra những chuyện hung tàn..."

"Xem ra nhóm 'người nghe' ở dưới lầu là do chúng tạo ra, mục đích là muốn dọa người."

"Tạm thời xem ra không có nguy hiểm gì, ngược lại mình có thể lợi dụng chuyện này để quan sát Hiệp Sĩ Rồng Nhỏ kia một chút."

Sau khi nghĩ, Ôn Văn lặng yên không một tiếng động đi xuống lầu, lại dùng động tác không ai phát hiện kéo một cái ghế tới yên lặng trà trộn vào trong hội kể chuyện ma.

Thật ra Ôn Văn hoàn toàn có thể ẩn nấp trong bóng tối quan sát, chẳng qua anh thích trà trộn vào bên trong, bởi vì anh nghĩ rằng nghe chuyện ma khá là vui, thậm chí Ôn Văn còn muốn kể một câu chuyện ma.

Chuyện mà Ôn Văn kể đương nhiên là lồng ghép những chuyện mình đã từng trải qua thành một chuyện, lại dùng khả năng giả giọng của thụ tinh ngụy ngôn và biểu cảm vặn vẹo của mình trở thành người kể chuyện đáng sợ nhất đêm nay...

Lúc Lý Mỹ Kỳ suýt chút nữa đã sợ tới tè ra quần, Hiệp Sĩ Rồng Nhỏ xuất hiện.

Nhìn tạo hình kia, Ôn Văn thật sự phải dùng nghị lực rất lớn mới không phỉ nhổ Hiệp Sĩ Rồng Nhỏ, anh không muốn bị Hiệp Sĩ Rồng Nhỏ phát hiện khác thường.

Anh đã nghe Trường Tôn Cảnh miêu tả về Hiệp Sĩ Rồng Nhỏ nhưng khi tận mắt nhìn thấy, Ôn Văn mới phát hiện phong cách của vị Hiệp Sĩ Rồng Nhỏ này thật sự quá phèn...

Có điều chỉ dựa vào vẻ bề ngoài đề phán đoán một người là quá nông cạn và ngu xuẩn, vì thế Ôn Văn quyết định quan sát Hiệp Sĩ Rồng Nhỏ chiến đấu rồi mới kết luận.

Đang suy tính thì âm thanh run rẩy của Mạnh Xuân đã truyền vào trong tay Ôn Văn: "Ông, ông, ông là ai?"

Những lập trình viên khác cũng hoảng sợ nhìn Ôn Văn, hiện giờ thần kinh của bọn họ đều cực kỳ mẫn cảm, Ôn Văn đột nhiên xuất hiện làm bọn họ hoảng sợ cực độ.

Hơn nữa không giống với những người nghe mê mẩn khác, bản thân Ôn Văn có một loại khí chất đặc biệt làm người bình thường sợ hãi, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ thành biến thái cuồng giết người.

"Thoải mái đi, thả lỏng tinh thần, đừng khẩn trương, tôi không phải người xấu, tôi tới giải quyết Hiệp Sĩ Rồng Nhỏ kia..." Ôn Văn nghiêm nghị giải thích.

Nhóm Mạnh Xuân im lặng, giải quyết người cứu mạng Hiệp Sĩ Rồng Nhỏ của bọn họ, còn nói mình không phải người xấu?"

"Chậc, nói chung là tôi không có ý xấu với mấy người, tôi cảm thấy thú vị nên mới tham gia thôi, thuận tiện nói một câu, chuyện ma của mấy người thực tệ."

Ôn Văn từ trên ghế đứng dậy, phủi nếp nhăn trên áo choàng rồi lắc lư đi tới chỗ Hiệp Sĩ Rồng Nhỏ, vẻ mặt đám Mạnh Xuân mờ mịt.

Hiện giờ bọn họ bắt đầu lo lắng cho Hiệp Sĩ Rồng Nhỏ, bị một tên biến thái như vậy nhắm tới, rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì.

Lúc Ôn Văn tìm được Hiệp Sĩ Rồng Nhỏ thì hắn đang tiến hành chiến đấu kịch liệt.

Những người nghe này tuy thực lực không mạnh nhưng số lượng đông đảo lại rất kiên cố, quyền cước của Hiệp Sĩ Rồng Nhỏ chỉ có thể đấm lõm bọn chúng nhưng lại không thể nào hoàn toàn giết chết.

Có điều mặc dù là vậy thì tình cảnh cũng nghiêng về một bên nghiền ép, Hiệp Sĩ Rồng Nhỏ giống như mãnh hổ trong bầy gà, giơ tay nhất chân một cái liền có một người nghe bị đánh bay tới vặn vẹo biến hình, sau đó lại bò về lại chiến trường.

Chỉ đánh một chốc, tình cảnh trở nên kỳ lạ, đối tượng chiến đấu của Hiệp Sĩ Rồng Nhỏ đã không thể gọi là người, nó là một thứ lớn có hình dáng rất kỳ quái.

Trèo lên xà nhà, Ôn Văn quan sát trận chiến này mà khẽ lắc đầu: "Thoạt nhìn Hiệp Sĩ Rồng Nhỏ này không phải người siêu năng được huấn luyện bài bản, chỉ có thể coi là người may mắn đột nhiên nhận được sức mạnh mà thôi..."

"Chiến đấu với những thứ này chỉ lãng phí thời gian mà thôi, hơn nữa quyền cước là phương pháp đối phó có hiệu quả thấp nhất, chỉ cần dùng vật sắc bén hoàn toàn cắt đứt chúng nó, hoặc là đánh tan loại năng lượng kỳ lạ ở trên người chúng là được."

....

Lúc này trên tầng mười bốn, trên trán ba tinh linh đùa dai nắm tay tạo thành vòng tròn đã túa đầy mồ hôi lạnh.

"Chết tiệt, cái tên mạnh tới biến thái này từ đâu chui ra thế!" Quái nhân mũi to nhất phẫn nộ nói.

"Mũi dài, trò đùa dai lần này là mày tổ chức, mày còn hỏi bọn tao?" Quái nhân lỗ tai ngắn nhất nói.

"Đừng có ồn ào, bọn mày muốn để tên kia phát hiện chúng ta sao, tập trung một chút đi, bằng không món đồ chơi chúng ta tạo ra sẽ bị hắn đánh bể đấy!"

Quái nhân nói chuyện cuối cùng có làn da xám... tên của hắn là Mặt Trắng.

Bọn chúng vốn chỉ định dùng đám người đất sét bị mình khống chế đi dọa người chơi đùa một chút mà thôi, vài ngày trước ba bọn nó mới chuyển tới tòa nhà này, tới đêm khuya mới dạo chơi trong lãnh địa mới.

Nửa đêm bắt gặp Mạnh Xuân đang kể chuyện ma liền hiếu kỳ núp trong bóng tối rình nghe một chút, kết quả bị Mạnh Xuân hù dọa.

Vì thế chúng nó đặc biệt tỉ mỉ tạo ra kịch bản, còn chế tạo ba mươi mấy người đất sét, định bụng để người đất sét ngụy trang thành quỷ hồn, dọa đám Mạnh Xuân một phen.

Không ngờ nửa đường lòi ra một Hiệp Sĩ Rồng Nhỏ, điều này làm kế hoạch đùa dai của bọn nó bị ngâm nước nóng.

Hiệp Sĩ Rồng Nhỏ này thực lực mạnh mẽ ngoài dự kiến của bọn nó, người đất sét mà ba người bọn nó kết hợp điều khiển bị Hiệp Sĩ Rồng Nhỏ đánh tới không có lực đánh trả, hiện giờ chỉ cần bọn nó sơ ý một chút thôi thì đám con rối đất sét kia sẽ bị Hiệp Sĩ Rồng Nhỏ đánh bại trong nháy mắt.

Một khi đám con rối này bị đánh bại, Hiệp Sĩ Rồng Nhỏ nhất định sẽ thuận theo người đất sét mà chú ý tới kẻ điều khiển là bọn nó, vì thế bọn nó chỉ có thể cắn răng kiên trì.

0.14906 sec| 2416.063 kb